Nhờ mẹ yêu dâm đãng hút bớt tinh trùng tồn lâu ngày

Nghĩa thưa bố cho phải phép làm con, chứ thực ra cậu biết với tình trạng này thì có chào cũng như không:
– Bố về rồi ạ? Bố ăn rồi. Càng ra xa, gió càng lộng. kẹt …………… kẹt!!!!!!!!!!!!!!!!”, tiếng ông Bừng, bố Nghĩa mà người dân cả cái làng ven đê này thường gọi bằng cái tên thân mật là “Bừng say” mở cánh cửa bằng tre nứa. – “Tớ sẽ đắp bờ ngăn nước sông tràn vào”, Nghĩa trả lời hồn nhiên như cô tiên. Người dân nơi đây chủ yếu sống bằng nghề nông, cấy lúa vẫn là chính. Chị học hết lớp 9 rồi nghỉ học ở nhà làm đồng với mẹ. Trang thất vọng vì câu trả lời của Nghĩa, chuyện hàng năm cứ đến mùa nước lên là cả làng phải di cư vào trong đê, đứng chống nách trên đê nhìn xuống vùng nước rộng mênh mông, nước lên ngập cả nhà chỉ còn mỗi mái chom chóp nổi lềnh phềnh trên mặt nước đã không phải là chuyện gì xa lạ nữa rồi:
– Chuyện đó thì cả làng ai chẳng biết. Tại sao ở quê thì nghèo, còn trên thành phố lại giầu hả chú? Rồi chiếc ri đô bị những con gió nhỏ len lỏi từ ngoài vào làm tung bay phấp phới, trời tối nhưng không hẳn không nhìn thấy gì, bóng hình bố mẹ một trên một dưới vẫn thỉnh thoảng hiện ra mỗi lần mất kiểm soát Nghĩa đưa mắt mình về hướng buồng. Dân làng mình giờ kéo nhau lên đấy làm ăn hết. Nguyên nhân thì chỉ có 2 thôi, một là học lực yếu không theo nổi, đúp lên đúp xuống thành ra bỏ học; hai là không có tiền để học khi còn phải làm đủ thứ việc để kiếm miếng cơm đút vào mồm. Hà hà hà….. Hà hà hà….. Công việc này Nghĩa không phải là làm lần đầu. – Coong! Chắc giờ này mẹ đang nấu cơm, cũng nhá nhem tối rồi. Ở đây trăm nhà như một đều xây theo kiểu này, chỉ khác nhau ở độ rộng mà thôi. Dân trong đê bây giờ cũng khá lên nhiều rồi.