Đứa con gái tươi mơn mởn trở thành chỗ giải trí cho ông bố bệnh hoạn

Nam đứng dậy, rời quán, để lại cái nhìn lạnh lẽo qua cửa kính, như bóng ma lẩn khuất. Dưới bóng mây mờ, Thư đứng trước ngã rẽ của lý trí và ham muốn, không biết lần tới cô sẽ giữ vững hay gục ngã, câu hỏi treo lơ lửng như cơn gió đêm lùa qua khe cửa. Thư lắp bắp:
“Dạ, không, em không biết, chắc tình cờ thôi,” lòng rối như mây mờ ngoài trời,” Hắn theo mình làm gì, có Hoàng ở đây, phải làm sao?” Hoàng gật: “Ừ, chắc vậy,” nhưng tay anh siết nhẹ tay cô, không nói thêm, ánh mắt đượm chút bất an. Nam nhìn theo, ánh mắt ánh lên ý đồ chưa từ bỏ, thì thầm “Em sẽ quay lại thôi.”
Tối đến, Hoàng về sớm, thấy Thư ngồi trên sofa, mắt thẫn thờ, anh hỏi:
“Vợ, hôm nay chăm con vất vả hả, trông mặt vợ mệt thế?” Thư giật mình, lấp liếm:
“Dạ, em đưa bé ra công viên hóng gió thôi, nên mệt chút thôi chồng” lòng lo “Anh hỏi kỹ vậy, nghi gì rồi sao.” Hoàng gật, nhưng mắt anh thoáng sắc lạnh:
“Ừ, em nghỉ đi, tối nay mình ra ngoài uống cà phê nha, lâu rồi anh chưa đưa em đi chơi.” Thư gật đầu: “Dạ, được anh,” nhưng tay cô lạnh toát, không biết Hoàng đang nghĩ gì. Hoàng kéo tay Thư qua bàn:
“Vợ, anh thấy em lạ lắm, có gì buồn cứ nói với anh, đừng giấu, anh không muốn em chịu đựng một mình,” giọng anh nghiêm nhưng ấm. Cô ngồi dậy, tay siết chặt tấm chăn, tự nhủ: ” Mình thật tệ, thật xấu hổ khi đối diện với chồng và con, không thể để dục vọng kéo mình xuống thêm,” nhưng lòng cô như bóng mây ngoài kia – mờ mịt, khó nắm bắt.Điện thoại trên bàn rung nhẹ, màn hình sáng lên tin nhắn từ Nam, giọng điệu khác hẳn: “Thư, anh xin lỗi chuyện hôm qua, anh không muốn ép em, chỉ muốn gặp em nói chuyện rõ ràng, trưa nay công viên gần nhà em nhé, không clip, không uy hiếp, anh hứa.” Thư nhìn dòng chữ, ngón tay lướt qua màn hình, do dự: “Hắn đổi giọng rồi, gặp lần cuối để