Đau buồi với em dancer hàn ti to

Đau buồi với em dancer hàn ti to

Đau buồi với em dancer hàn ti to

Bên trong căn nhà, ánh đèn vàng nhạt từ chiếc đèn bàn tỏa ra, hắt lên tường một thứ ánh sáng ấm áp nhưng không xua tan được cảm giác ngột ngạt đang bao trùm lấy Thư. Thư lưỡng lự, lòng bất an, “Hoàng đi làm rồi, chỉ có mình và con ở nhà, không nên để anh ta vào,” nhưng phép lịch sự khiến cô gật đầu: “Dạ, anh Nam, vào đi, mưa ướt hết rồi, anh ngồi chút cho khô áo.” Nam bước vào, mang theo mùi mưa ẩm và chút hương thuốc sát trùng thoảng lên từ áo blouse, anh ta ngồi xuống sofa, ánh mắt không rời khỏi Thư làm cơ thể nàng bất giác rùng mình, nơi sâu thẳm giữa hai chân râm ran dân lên một cảm giác khó diễn tả. Trời mưa lất phất, những hạt nước nhỏ tí tách rơi trên mái tôn, vang lên đều đều như một bản nhạc buồn giữa ngày thu se lạnh. Mùi đất ướt thoảng lên từ khoảng sân nhỏ trước nhà, nơi vài chiếc lá bàng vàng bị gió cuốn trôi, dính chặt vào thảm cỏ mỏng đã úa màu. Rèm cửa sổ đóng kín, che đi khung cảnh mưa bụi bên ngoài, nhưng tiếng mưa vẫn len lỏi qua khe cửa, như nhắc Thư về dòng tin nhắn của Nam hai ngày trước – thứ đã gieo vào lòng cô một mầm mống bất an không thể dứt bỏ. 

Thư đứng giữa phòng khách, tay cầm khăn lau nhà, đôi mắt mệt mỏi nhưng cơ thể vẫn gợi cảm theo cách đặc trưng của người phụ nữ sau sinh. Nội tâm nàng càng trở nên mâu thuẫn hơn. Anh cầm hồ sơ, quay ra, “Anh đi đây, vợ ở nhà ngoan nha, anh sẽ tránh thủ về sớm với hai mẹ con,” rồi bước ra sân, tiếng xe máy lại vang lên, hòa vào tiếng mưa. Thư rên lớn:

“Ư… anh Nam… sướng quá… Nhưng không được đâu anh… em không muốn có lỗi với chồng nữa…”

“Dừng lại đi mà… em chịu không nổi…”

Tay phải cô bấu một bên vai anh ta chân trái gác lên bên còn lại, một chút lý trí mờ dần, khoái cảm lan tỏa, “Mình làm sao đây, sao lại để

Phim Liên Quan