Buổi chụp hình mãn nhãn với em người mẫu ngon hết nước chấm

Thấy Thư, hắn nhếch môi, nụ cười nửa miệng đầy toan tính, “Thư, em tới rồi, tốt lắm, anh tưởng em không dám.” Hắn đứng dậy, bước tới, đôi giày da bóng loáng đạp lên lá khô phát ra tiếng “rộp rộp” khô khốc. Mình ghét hắn, mình không muốn,” nhưng cơ thể không nghe lời, như một lời nhắc nhở rằng cô chưa thoát khỏi bóng ma ấy. Những chiếc lá vàng úa rơi lác đác trên lối đi lát sỏi trắng, ánh đèn đường vàng vọt lập lòe bật sáng, hắt bóng loang lỗ lên mặt đất ẩm ướt sau cơn mưa sáng. Sáng sớm ngày 29 tháng 11 năm 2025, tia nắng nhợt nhạt từ bầu trời phủ đầy mây xám xịt len lỏi qua lớp rèm vải mỏng manh trong căn nhà nhỏ của Thư, rọi xuống sàn gỗ bóng loáng, nơi những vệt sáng mờ nhạt trải dài như những vệt nước khô cạn trên kính. Cô nhớ rõ từng chi tiết – ánh đèn trắng lạnh lẽo trên trần phòng khám, mùi thuốc sát trùng nồng nặc xộc vào mũi, chiếc bàn khám bọc da màu xanh đậm bóng loáng dưới ánh sáng, và bàn tay Nam, thô ráp nhưng ấm nóng, luồn qua lớp quần lót mỏng manh của cô. Anh đi cùng em tối nay, mình giải quyết dứt điểm, em đừng lo.”
Thư run, ngước lên nhìn anh, “Anh, em sợ hắn làm gì anh, em không muốn anh nguy hiểm vì em.” Hoàng cười nhẹ, nụ cười ấm áp như ánh nắng hiếm hoi giữa ngày đông lạnh, anh kéo cô vào lòng, “Em yêu, anh không để ai động vào em nữa, tin anh, mình sẽ vượt qua.” Thư gật đầu, áp mặt vào ngực anh, nghe nhịp tim đều đặn của anh, lòng cô ấm lên bởi tình yêu to lớn ấy, “Anh mạnh mẽ quá, em không xứng với anh.” Nhưng sâu trong tâm trí, hình ảnh Nam dưới ánh đèn phòng khám lại lướt qua, bàn tay hắn miết lên đùi cô, hơi thở hắn phả vào tai, và lồn cô lại rỉ nước, một cảm giác vừa kinh tởm vừa kích thích mà cô không thể kiểm soát, “Sao mình vẫn nghĩ tới, mình điên rồi